Hôm nay mình đưa con trai đi cắt chỉ, mai mình sẽ đưa con trai đi siêu âm kiểm tra sức khỏe. Sau 8 ngày 7 đêm (từ 28/1 đến 4/2) nằm bệnh viện trên Praha, vết mổ dài khoảng 15 cm của con trai nay đã khô liền da, kín miệng.
Hết tháng này để con trai ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, tháng sau lại đưa con trai đi Praha kiểm tra sức khỏe thêm lần nữa. Chắc sau đó con trai có thể đi học mẫu giáo trở lại sau khi sức khỏe bình phục.
Mình nhớ sáng ngày 28/1 xe cứu thương đưa 2 mẹ con đi Praha trước khi mổ 1 ngày để các bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho con trai (làm các thủ tục giấy tờ, mẹ phải ký giấy cam đoan, cân nặng, đo chiều cao, siêu âm...).
8 giờ 5 phút ngày 29/1 các bác sỹ đưa con trai vào phòng mổ, dĩ nhiên là mình không được vào rồi. Bác sỹ mổ cho con trai nói mình ngồi đợi bên ngoài hành lang để chờ thông tin, khoảng 14 giờ chiều cùng ngày sẽ biết kết quả, mình hỏi bác sỹ thời gian mổ kéo dài trong bao lâu, bác sỹ nói thời gian kéo dài đến 12 giờ hoặc 12 giờ 30 là xong, nhưng phải đợi cho bé hồi phục lại sức khỏe một chút, sau đó mẹ mới được vào thăm con.
Sau hơn 2 tiếng ngồi đợi bên ngoài, một cô y tá ra đưa cho mình giấy giới thiệu khu nhà trọ của bệnh viện giành cho người thăm nuôi. Mình kéo valy hành lý của 2 mẹ con vào để ở khu trọ, rồi lại quay vào bệnh viện ngồi đợi tin báo, nhìn đồng hồ chạy thấy sốt ruột, tim như muốn thót lại trong khi chờ đợi ...
Hơn 14 giờ, bác sỹ mổ ra báo tin, ca mổ đã thành công, con trai đã an toàn tính mạng, hiện bé đã được chuyển vào phòng chăm sóc để phục hồi sức khỏe sau mổ, nhưng bé vẫn mệt nên mẹ phải đợi khi nào y tá ra báo cho vào thăm mới được vào.
Chỉ với tin báo ngắn gọn của bác sỹ, mình cảm thấy nhẹ cả người, trước đó mặc dù biết bao cuộc gọi thăm hỏi, động viên của mọi người, nhưng mình không thoát được cảm giác như có một vật gì đó đè trên ngực rất khó tả.
Gần 15 giờ, một cô y tá ra mở cửa phòng cách ly cho mình vào thăm con trai. Sau khi mặc áo choàng cách ly, bao giầy, rửa tay xà phòng rồi sát trùng lại bằng cồn, mình nhè nhẹ bước vào trong theo cô y tá.
Vừa nhìn thấy hình dáng con trai nằm trên giường bệnh (giường điều khiển bằng điện) với bông băng quấn dài cùng đủ loại dây cắm và máy móc xung quanh người. Tự nhiên nước mắt mình trào ra rơi thánh thót, môi run bần bật, cổ họng như có vật gì đó dâng lên.. chẹn lại.. tắc nghẹn..
Mãi một lúc sau mình mới bật ra được câu gọi "Con ơi..."
Ku Tuấn khi đó chắc vẫn còn rất mệt, hé mắt ra nhìn mẹ, thều thào gọi "Mẹ ơi...", môi cũng méo xệch, khóc nghẹn ngào.
Tay con cầm chặt tay mẹ, giọng nói của con nhẹ như hơi thở :
" Mẹ ơi, con không thích mổ nữa đâu..."
"Con muốn về phòng của con..."
"Con sợ..."
"Mẹ ơi, mẹ bế con đi..."
"Con muốn mẹ bế con..."
Nghe con nói như thế, nước mắt mình lại trào ra :
"Con ơi...Mẹ cũng rất muốn bế con, nhưng chờ đến khi con bình phục trở lại đã, bây giờ mẹ không thể bế con được vì dây cắm và máy móc xung quanh người con. Bác sỹ cũng không đồng ý cho mẹ bế con đâu, bác sỹ nói con không được uống nhiều nước, không được khóc nhè thì mới nhanh khỏi, khi đó mẹ mới bế con được"
Ku Tuấn nghe mẹ nói thì mím chặt môi có vẻ ra chiều suy nghĩ lắm...
Hết 5 phút thăm.
17 giờ tối lại được vào thăm con trai thêm 5 phút nữa, vẫn còn hơn 2 tiếng nữa mới đến giờ thăm, mình ngồi lại vị trí chờ đợi lúc nãy ở bên ngoài phòng chăm sóc cách ly...
.......
Tối đó sau khi thăm con, mình trở về phòng trọ nhưng không sao ngủ được, phần vì lạ nhà, phần vì mong cho trời nhanh sáng để lại được vào thăm con trai, mặc dù cô y tá nói cuộc thăm bắt đầu từ 10 giờ sáng, nhưng mới chưa đến 7 giờ sáng mình đã ra khỏi khu nhà trọ, đến ngồi đợi bên ngoài cửa phòng cách ly. Nghe tiếng con trai thức giấc gọi mẹ ầm lên ở trong phòng, ngồi bên ngoài mình lại chảy nước mắt thương con.
Hôm nay được ở chơi với con cả ngày trong phòng, thần sắc con trai đã khá hơn hôm trước, mặc dù da vẫn còn xanh. Con đã ẳn được bằng thìa mẹ đút rả rích trong ngày hết 1 lọ bột hoa quả xay, uống được hết 1 cốc nước chè nhỏ và ăn được mấy chiếc bích quy tròn nhúng nước chè. Hôm nay con đã được chuyển sang ô bên cạnh vẫn ở trong phòng đó. Cô y tá nói nếu không có gì thay đổi, chiều hôm sau bé sẽ được chuyển sang phòng điều trị.
18 giờ, hết giờ thăm, con trai vẫn cầm chặt tay mẹ, khóc ầm lên gọi mẹ, không muốn cho mẹ ra về.
"Giờ hết giờ rồi, ku Tuấn để cho mẹ về phòng trọ nhé, sáng mai 10 giờ mẹ lại vào thăm ku Tuấn, ngoan nào con trai của mẹ..."
Cô y tá phải đến gỡ tay ku Tuấn ra để cho mẹ đi như chạy ra ngoài cửa phòng...
.....
Hơn 11 giờ trưa hôm sau, con trai được chuyển sang phòng điều trị bình thường, mẹ được chuyển vào ở cùng phòng với ku Tuấn. Từ giường ku Tuấn ra chỗ mẹ nằm cách xa 1 đoạn. Ku Tuấn lại muốn mẹ nằm gần, nên tối đi ngủ ku Tuấn bò xuống chỗ mẹ nằm để ngủ cùng mẹ. Ngọt nhạt mãi chẳng được, mẹ đành phải đợi ku Tuấn đi ngủ rồi mới bế ku Tuấn về giường của ku Tuấn. Hôm nay ku Tuấn vẫn chưa ăn được nhiều, ngoài uống nước chè và sữa. Nhà bếp nấu khoai tây nghiền, với thịt xay hầm nhừ, mà ku Tuấn ăn xong một lúc là nôn hết ra. Hôm nay chị Phương gọi điện lên nói chuyện với ku Tuấn, nhưng cả hai chị em đều khóc nức nở, nên không nói được chuyện gì...
Như thấu hiểu được tình cảnh của hai mẹ con, hôm sau các bác sỹ chuyển ku Tuấn sang phòng bên cạnh. Ở phòng này giường ku Tuấn được đặt sát ngay cạnh chỗ mẹ nằm. Vậy mà đến tối, mẹ phải nói mãi ku Tuấn mới về giường của mình. Hôm nay ku Tuấn đã ăn uống được bình thường, không bị nôn nữa, tuy rằng ăn ít một, nhưng liên tục trong ngày...
Hôm sau, mẹ đi ăn trưa dưới tầng hầm, ku Tuấn cứ đòi đi theo mẹ, vậy là trốn mọi người, mẹ mặc quần áo ấm cho ku Tuấn rồi 2 mẹ con đi thang máy từ tầng 6 xuống tầng mặt đất, sau đó đi bộ xuống tầng hầm âm 2, đến nơi vẫn chưa đến giờ mở cửa, phải đợi 10 phút nữa bên ngoài hành lang. Mẹ đang mải nói chuyện điện thoại cùng mọi người gọi đến hỏi thăm tình hình, ku Tuấn đứng cứ múa võ 1 mình, vậy là bị 2 cô y tá phát hiện ra, mẹ đành phải đưa ku Tuấn lên phòng rồi mới quay trở lại phòng ăn, mẹ mải nói chuyện điện thoại nên đi lạc, một lúc loanh quanh hỏi đường mới ra được (Đây là khu bệnh viện nằm liền kề các dãy khu với nhau, từ khu A đến khu E, ngoài các hành lang nối dài thì di chuyển lên xuống bằng các cầu thang máy, lối ra vào các dãy phòng nối hành lang được ngăn cách lắp đặt bằng cửa điện, phải có thẻ từ mới ra vào được, nếu không có thẻ phải bấm xưng danh gọi vào bên trong).
.........
Sau 8 ngày 7 đêm, kể từ hôm vào viện sáng 28/1 (tháng 1 có 31 ngày). Chiều tối ngày 4/2 xe cứu thương chở 2 mẹ con về nhà.
Cả nhà đoàn tụ vui vẻ, mừng vì con trai đã bình phục khỏe mạnh trở lại.
Từ đó đến nay mọi người đến thăm, chúc mừng cho con trai...
Sau đây là một vài hình ảnh kỷ niệm những ngày khi hai mẹ con còn ở trong bện viện Praha.
Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013
Con trai Hoàng Tuấn đã dần dần phục hồi sức khỏe
03:42
kimduccz
No comments
Tòa nhà bên cạnh tòa nhà 2 mẹ con nằm.
Một nửa hành lang của một tòa nhà
Cánh cửa điện ngăn cách giữa hành lang với các dãy phòng
Nút điều khiển bằng điện trong một cầu thang máy
Nhà bếp dưới tầng hầm âm 2
Một trong những góc nhỏ của các dãy bàn ăn
Đây là suất ăn trưa của mình (Đùi gà mình đã ăn xong, còn đĩa khoai tây trộn cùng với 1bát hoa quả thập cẩm mình chưa ăn đến nơi, hi hi....Đĩa thịt bọc túi bóng cùng với dưa chuột muối là bữa tối. Bữa sáng và bữa tối ăn nguội, bữa trưa ăn nóng. Bữa trưa có mấy loại xúp ăn với bánh mỳ và mấy loại món ăn, ai thích ăn món nào thì ăn. Thanh toán bằng phiếu ăn của bệnh viện. Riêng rau trộn với xa lát trộn và hoa quả thì tự phục vụ, muốn lấy vào bát bao nhiêu cũng được, ra đến quầy tính tiền đặt lên cân và... phải trả tiền
Ku Tuấn trong các phòng điều trị sau mổ, hơn hai ngày ku Tuấn nằm ở phòng cách ly mình không chụp ảnh
Ku Tuấn đã phục hồi sức khỏe, đang múa võ trước khi chuẩn bị đi ngủ
Ku Tuấn trong những ngày sắp xuất viện
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Chào các bạn ghé thăm Blog, bạn hãy để lại nhận xét nếu thấy bài viết có ích. Cám ơn các bạn